Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vì Em Mà Anh Đến


Phan_3

Khi Kiều Ngự ngủ, Duy An sẽ lén ngước lên, phảt hiện ra bộ dạng nhắm mắt ngủ của anh nhìn rất thú vị, mặt vùi trong cánh tay, chỉ khi ngủ say rồi, anh mới hơi nghiêng, má đè xuống tới đỏ ửng.

Những lúc thế này, Duy An sẽ lén lấy nhật ký ra, rồi bắt đầu phác họa nhanh.

Một Kiều Ngự như lúc này, có lẽ chỉ mình cô mới được nhìn thấy, phải không nhỉ?

Có bao nhiêu nữ sinh mong muốn được ngồi cùng bàn với anh ấy chứu?

Chỉ riêng cảm giác đặc biệt nhỏ xíu này thôi cũng đã đủ khiến Duy An cảm thấy quan hệ giữa mình và Kiều Ngự không bình thường.

Giờ đây, hai người bọn họ cuối cùng cũng đã thoát khỏi áp lực của việc thi cuối cấp, có thể thoải mái ngồi ăn cơm với nhau.

Những đôi tình nhân khác thường ngồi đối diện với nhau, nhưng Duy An luôn có thói quen ngồi bên tay trái Kiều Ngự, anh nghe cô luyên thuyên mãi không dứt, có chút buồn bực, gắp một miếng thịt gà lớn đút cho cô, cô đành phải cúi đầu ăn.

Một lúc sau, anh phì cười thành tiếng, nghiêng người nói, “Này, em có nhớ một lần anh đánh nhau, bị thương ở tay, em nói với anh rằng ăn gì bổ nấy, bị thương ở cánh tay thì nên ăn cánh gà, có phải em bị ngốc không?”

Đôi mắt anh khi cười lấp lánh ánh sáng, khiến Duy An nhìn tới thất thần, một lúc sai mới phản ứng lại dược là lần ấy mình thật ngốc, cũng cười, “Vậy sao anh lại đi đánh nhau với người ta, không biết là sẽ bị phạt à?”

Kiều Ngự dừng đũa, “Không hiểu trong đầu bọn con gái chứa gì, chặn anh trên đường đi học về, nhất định nhét thư tình vào tay anh bằng được, anh mắng cho hai đứa vừa xấu vừa ngốc ấy chạy mất, thế là chúng gọi người tới gây sự, lẽ nào anh lại phải ngồi đợi ăn đòn, đương nhiên phải đánh rồi”>

Những lời ấy rõ ràng là đánh trúng tâm tư của Duy An, cô vội vàng gật đầu, thấp thỏm nói, “Đưa thư tình thì quê thật...”

Kiều NGự cúi đầu cười khẽ, rồi gắp thịt gà nhét vào miệng cô.

Duy An giằng ra, đột nhiên thấy có người đang đi lên tầng, người đó đứng ở cửa căng tin nhìn xung quanh, hình như đang tìm ai đó, cách ăn vận của anh ta không giống với những sinh viên xung quanh, nên rất nổi bật.

“Có phải là thầy Tống không nhỉ?” Duy An chỉ về phía người ấy, Kiều Ngự ngước mắt liếc một cái, “Ừ”, một tiếng rồi nói, “Kỳ cục”.

Duy An cũng nhìn thấy Tống nói, “Thầy nói năn rất dịu dàng, chắc sinh viên đều thích thầy ấy!”, Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Tống Thư Minh đã phát hiện ra mình, nhìn về phía mình mỉm cười.

Vậy là Duy An đành phải chào, “Em chào thầy, thầy cũng đi ăn cơm ạ?”

Người đó chẳng né tránh. Mặc dù là thầy giáo, nhưng trong trường đại học sinh viên yêu nhau khá nhiều, bình thường thầy cô giáo mà thấy nam nữ sinh viên ngồi với nhau sẽ không nói nhiều làm phiền họ, nhưng Tống Thư Minh lại như không biết điều ấy, anh ta ngồi xuống bàn đối diện, khiến Kiều Ngự không thể không ngước mắt lên nhìn.

Tống Thư Minh nhìn Duy An, “Lần trước làm em sợ phải không, ngại quá, quên không hỏi em tên gì?”

“Duy An. Khoa sơn dầu ạ”. Duy An đáp tự nhiên.

Hôm nay, Tống Thư Minh mặc một chiếc áo len màu sẫm kiểu dáng đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác, nhìn nho nhã hơn cả lần trước, anh nghe thấy cái tên này thì hơi sững lại, nhưng sau đó mỉm cười, nhìn cô từ đầu tới chân, cuối cũng hỏi, “Ăn cơm xong có lên thư viện không? Tôi đợi em ở đó”.

Kiều Ngự vốn đang cắm cúi ăn cơm, nghe Tống Thư Minh nói vậy thì ném ra một cau, “Thưa thầy,. bạn gái em ăn cơm xong muốn ra ngoài chơi cùng em, thầy có chuyện gì thì ngày mai lên lớp tìm cô ấy, tại sao lại chiếm dụng thời gian cá nhân chứ?”

DUY an suýt nghẹn vì ba từ “bạn gái em”, lén ngước mắt nhìn Kiều Ngự.

Thời gian này đúng là nhìn như họ đang yêu nhau, nhưng ngoài lần ở trước cửa học viện Mĩ thuật, Kiều Ngự hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không ra, về sau anh không có bất kỳ biểu hiện nào khác. Hia NGười giống như hai người bạn cũ, có thời gian thì ra ngoài chơi, thỉnh thoảng cũng đến căng tin, ăn cơm xong anh đưa cô về kí túc xa nữ, không hề có bất kì cử chỉ, hành động mờ ám hay thân mật nào.

Vậy như thế....có được tính là yêu nhau không? Duy An luôn rất khổ sở về vấn đề này, nhưng vì trong lòng cảm thấy có lỗi với Trình An Ni, nên cô cho rằng mình không có quyền hỏi Kiều Ngự, hôm nay anh đã bực bội nói ra điều ấy trước mặt người ngoài, cuối cùng cũng có thể khiến cô vui vẻ hơn một chút.

Thế là cô cúi đầu im lặng, nhưng Tống Minh Thư chẳng buông tha, hình như Tống Minh Thư cảm thấy hai người họ rất hú vị vậy, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Ngự, rồi hỏi anh: “Cậu tên gì?”

Kiều Ngự đạp sách xuống bàn, có lẽ anh không nghĩ rằng trong trường lại có một thầy giáo không biết ý tứ như thế, tức giận không biết phải nói gì, Duy An thấy anh có vẻ tức giận, vội vàng trả lời thay: “Kiều Ngự, Học viện Công nghệ thông tin”.

Dù sao người ta cũng là thầy giáo, nói năng phải cung kính một chút chứ.

Ánh mắt Tống Thư Minh khựng lại, nhìn Kiều Ngự chăm chú, sau đó đứng dậy nhưng vẫn nói với Duy An, “BUổi tối tôi luôn ở thư viện”. Nói xong quay người bỏ đi, lúc Tống Minh Thư nghiêng người có hơi dừng lại.

Hia người đều ngẩng đầu lên nhìn, Tống Thư Minh mới khoảng ba mươi, cử chỉ hành động thể hiện rõ là người có giáo dục, đột nhiên anh giơ tay cầm đũa của Duy An gắp hết ớt xanh trong khay của cô ra, sau đó lại thản nhiên đặt đôi đũa xuống bàn. Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, “Duy An, nhà trường chuẩn bị một cuộc họp dành cho những sinh viên có thành tích học Tiếng Anh quá kém, để tiến hành bố trí giáo viên phụ đạo, vốn tôi nghĩ không nên nói trước mặt người ngoài thì tốt hơn, nhưng.....tóm lại buổi tối em nhớ lên thư viện”.

Hai từ “người ngoài” này thật kì diệu vừa khéo rơi xuống Kiều Ngự.

Duy An không biết tại sao Tống Thư Minh lại biết mình không thích ăn ớt xanh, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiêu, cô đột nhiên hiểu ra nguyên nhân mà thầy giáo tới ìm mình liền buồn bã chán chường.

Cho tới tận khi Tống Thư Minh đi rồi Kiều Ngự mới phá lên cười ha hả, vỗ vỗ vai cô nói, “Này, có phải em cảm thấy thầy giáo rất đẹp trai nên đang si mê đúng không? Kết quả là người ta đến tìm em để giục đi bổ túc, thật ngốc chết mất, tiếng Anh vẫn không có tiến bộ gì”.

Ăn cơm xong, Duy An và Kiều Ngự chia tay nhau ở Quảng trường Vường hoa,

Mùa đông cây cối khẳng khiu trơ trọi, kiến trúc trong trường đều lộ hết ideenj mại vốn có, những bức tượng và ghế dài nằm lâu ngày ngoài trời và bị ánh nắng soi rọi giờ lạnh ngắt.

Duy An đi theo con đường nhỏ tới thư viện, vừa đi vừa vội vàng đeo găng tay, cô vòng qua chiếc ghế dài, không để ý người ngồi trên đấy.

Người đó đứng bật dậy chắn trước mặt cô, Duy An ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, “An Ni”

Trnh An Ni ăn mặc khá phong phanh, lạnh tới mức môi cứng cả lại, Duy An vội giơ tay chạm vào bạn: “Hôm nay không về nhà à? Tại sao không lên phòng? Lạnh quá”.

Trình An Ni không cử động, trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.

Duy An biết chắc chắn là cô ấy đang trách mình, nhưng đứng ở đây nói chuyện không tiện, vậy là vội vàng tháo găng tay đeo cho An Ni, còn không ngừng khuyên: “Về kí túc trước đã, ít ra ở đó cũng ấm áp hơn”.

Trình An Ni hất đôi găng tay ra, rồi vung tay tát Duy An một cái.

Chương 6

Duy An hoàn toàn không ngờ cô ấy sẽ làm hư vậy, giật lùi vê phía sau ngã ngồi xuống chiếc ghế dài hét lên: “An NI?”

TRình An NI nhìn cô chằm chằm nói, “Đừng tưởng tôi không biết, cậu với Kiều Ngự ở bên nhau rất vui vẻ đúng không? Ngày nào anh ấy cũng đưa đón cậu, đưa cạu ra ngoài ăn cơm....Cậu tưởng như thế thì sẽ trở thành bạn gái của anh ấy? Nằm mơ!” Trình An NI tức tới phát điên túm lấy chiếc áo khoác của Duy An ấn cô ngồi lại xuống ghế, “Cậu biết rõ tôi thích anh ấy! Cậu thật quá bỉ ổi”

Duy An không ngừng đẩy tay Trình An Ni ra, Trình An Ni buông tay cô nhìn cô từ đầu tới chân: “Một con bé quê mùa đến từ thành phố B! Chưa va chạm với đời nhiều, nghe nói mẹ mất sớm, bố lại lấy người khác, vì vậy nên cậu mới phải sống với cô, trong nhà không có quản ai dạy cậu, quả nhiên là vô giáo dục! Tùy tiện nhận lời yêu người khác, cậu thật đê tiện!”.

Duy An cũng nhìn lại bạn, “Mình biết cậu rất giận, cậu mắng chửi mình thì được, dựa vào cái gì mà cậu động đến người nhà mình?”

Trinh An Ni cười khinh miệt, lại nhìn cô từ đầu tới chân, “Nói người nhà cậu thì saom Kiều Ngự là ai chứ, bố anh ấy và bố tôi quen biết từ lâu, anh ấy là người để cậu động vào đấy à? Tôi cho cậu biết, anh ấy chỉ đang giận dỗi tôi thôi! Nếu buổi sáng hôm ấy cậu không đứng lì ở đây xen vào việc của người khác, thì anh ấy có thích cậu không?” Trình An Ni càng nói càng giận, “Cậu cố ý, cậu mong bọn tôi cãi nhau, thế là có cớ chạy đến làm thánh mẫu, giờ cũng vậy...găng tay? Ai Cẫn cậu giả vờ giả vịt tử tế tốt bụng, thứ hàng rẻ tiền buồn nôn này tôi thèm vào dùng!”, Nói xong ném luôn đôi găng tay của Duy An vào lề đường, tức tối đẩy cô rồi bỏ đi.

Vạt cỏ khô héo úa vàng, năm ngón trên găng tay màu xanh vẫn xòe ra.

Duy An đứng sững rất lâu mới đi tới nhặt găng tay của mình lên, găng tay đã dính đất, nhìn vô cùng bẩn thỉu, đáng thương. Cô ngồi xổm xuống đeo vào tay mình, nhìn đôi găng tay rất lâu, Trình An Ni trách cô cướp bạn trai của cô ấy, không ai biết cô đã thích Liều Ngự bao nhiêu năm ròi, cũng không ai có thể hiểu lòng cô, bị ăn một bạt tai cô cũng không trách Trình An Ni.

Là cô nhát gan, lâu như vậy mà không dám tỏ tình, ngay cả việc nói cho bạn bè biết về tình cảm ấy cô cũng không làm được, đương nhên Trình An NI không thể chấp nhận được sự phản bội quá đột ngột của cô rồi.

Duy An cảm thấy điều duy nhất mình có thể làm bây giờ là kiên trì, kiên trì thích Kiều Ngự, đây gần như đã trở thành một thói quen, khi Kiều Ngự hỏi cô có muốn làm bạn gái của anh không, cô cũng muốn nhận lời như một thói quen.

Cô ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ghế đá rất lâu, lâu tới mức tay lạnh cứng cả rồi mới trở về thư viện, có ai đó đang đứng ngâm thơ dưới cây ngô đồng trước cửa, lại là cậu bạn tự nhận mình là tài tử đó, hôm nay anh ta ngâm:

“Danh giá nhất khi anh sẽ nói

Con tôi đây, xin các vị cứ nhìn

Nó thừa kế tuổi xuân tôi sôi nổi

Tôi đã nhường cả sắc đẹp niềm tin!”

Người đó dường như nhận ra cô đến, vậy là cười chào, dường như nhận thấy vẻ mặt cô rất lạ, anh ta trừng mắt hỏi: “Em bị bạo hành gia đình à?”

Duy An ôm mặt cúi đầu chạy vào thư viện, tầng một không có ai, cô tưởng Tống Thư Minh còn chưa đến, thế là đi thẳng lên tầng, không ngờ vừa lên đến tầng trên cũng đã thấy anh ra đang cầm cuốn Lịch sử văn học phương Tây dày cộp.

Độ sáng của đèn vừa phải, Tống Thư Minh dựa vào giá sách đọc chăm chú, nghe thấy có tiếng người tới thì ngước mắt lên, vội vàng buông sách đi đến, cúi người hỏi bên má sưng đỏ của cô, “Sao thế này? Annie?”

Duy An cuối cùng không thể chịu được nữa, buột miệng hét, “Tôi không phải An Ni”.

Tống Thư Minh ngẩn người, cười cười lắc đầu, “Đúng, tôi quên mất, em là Duy An, mặt sao thế?”, rồi kéo tay Duy An ra, nhìn bên mặt sưng tấy của cô, giọng lập tức lo lắng, “Em bị người ta đánh à, ai đánh?”

Một cô gái mặt sưng vì mặc chiếc áo phao lông vũ, còn mang một đôi găng tay bẩn, đoi mắt rõ ràng rất buồn, nhưng vẫn cố che giấu, “Đường trơn, không sao, ngã thôi mà, không phải bị đánh”. Nhưng nói xong mắt cô lại đỏ lựng.

Duy An ngồi xuống bậc cầu thang ngẩn ngơ, chẳng buồn quan tâm tới việc mình đến đây là vì thành tích môn Tiếng Anh.

Tống Thư Minh thờ dài, gập sách lại ngồi cùng cô, trong thư viện rất yên tĩnh,. Duy An chỉ nghe thấy hơi thở của hai người.

Rất lâu sau, cô ngước mắt nhìn người bên cạnh, hỏi: “Thầy ơi, có phải thầy cũng thích Trình An NI không, vì em ở cùng phòng với cô ấy, nên thầy mới làm quen với em?”

Mắt Duy An mở tròn xoe, giống như đôi mắt của thú cưng, sưng vù một bên mặt, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Tống Thư Minh nghe thấy cô hỏi vậy, giống như được nghe một chuyện rất thú vị, lắc đầu đáp: “Không phải, em nghĩ nhiều quá rồi, tôi không biết em còn có một người bạn học tên là Trình An Ni”.

“Vậy tại sao thầy luôn nhắc dến cái tên này?”

Tống Thư Minh có cảm giác như mình đang dỗ dành thiếu nữa vậy, cười cười rồi phát âm thành tiếng Anh: “Annie, rất giống em, em đã từng xem vở nhạc kịch rất nổi tiếng đó chưa? Tiểu Annie trong vở nhạc kịch giống hệt em”.

Nói mãi nói mãi cuối cùng Tống Thư Minh đột nhiên ngâm nga điệu nhạc trong vở nhạc kịch ấy, tâm trạng Duy An dần nhẹ nhõm, cảm giác anh không giống với các giáo viên khác trong trường, mã là một người dễ gần, hơn nữa lại còn khá kiên nhẫn.

Vì vậy cô hỏi, “Thầy ơi, thầy bảo, nếu em rất thích một người, nhưng.....nhưng anh ấy cũng là người bạn thân em rất thích, em nhận lời yêu anh ấy, làm vậy...có phải quá bỉ ổi không?”

Tống Thư Minh bật cười: “Tại sao lại thích cậu ta?”

“À....Em không biết, không có lý do!”, Duy An ôm gối ngồi trên bậc cầu thang, nghiêng mặt nhìn Tống Thư Minh, cô đột nhiên biến thành cô học trò nhỏ, khiêm tốn muốn tìm kiếm đáp án qua thầy giáo của mình.

Tống Thư Minh vươn tay xoa đầu cô, mới chỉ gặp mặt lần thứ hai, nhưng đã hai lần anh có cử chỉ thân mật này rồi. Duy An phát hiện ra mình không thấy ghét, cảm giác này khiến cô có chút hoảng sợ, bất giác ngửa người ra phía sau tránh né, “Thầy...”

Vẻ mặt Tống Thư Minh rất tự nhiên, dịu dàng khẽ hỏi cô, “Nếu đã thích không có lí do, thì việc nhận lời ở bên cậu ta, có phải cũng không có đúng sai không? Thích ai đó là công bằng, là lựa chọn của cả hai người, nếu cậu ra đã muốn ở bên em, không chọn bạn em, thì đây không còn là vẫn đề của em nữa”.

Con người ta trong những lúc hoang mang, nghi ngờ chính bản thân hoặc hành động của mình, luôn muốn có người đứng về phía mình, đây là căn bệnh rất thường gặp. Duy An cũng không ngoại lệ, nhưng cô vẫn thấy buồn, “Em, chỉ thích anh ấy thôi, không nghĩ nhiều như thế, cũng không ngờ.....cô ấy lại hận em như thế”. Cô buồn bã, Tống Thư Minh ngồi bên nhìn cô chăm chăm, đột nhiên mỉm cười, buông một câu cảm thán, “Annie, kể cho tôi nghe chuyện của em đi”.

Duy An thấy hơi lại, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng đứng dậy ngượng ngùng nói: “À phải rồi, chẳng phải thầy nói muốn họp với bọn em, những bạn khác đâu ạ?”

“Tôi đã nói chuyện xong với bọn họ rồi, chỉ còn mình em thôi. Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi muốn chia sẻ bớt gánh nặng với thầy giáo tiếng Anh ỏ khoa Sơn dầu bọn em, cùng thầy ấy phụ đạo thêm cho các em, muốn hỏi em buổi tối em có thời gian không? Nếu có thời gian thì lên thư viện học phụ đạo”.

Đương nhiên Duy An không dám nói là mình không có thời gian, thành tích môn tiếng Anh của cô luôn là một trở ngại lớn, tất cả các thầy cô đều biết, vậy là cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ, phiền thầy Tống quá”.

Tống Thư Minh lật giở cuốn Lịch sử Văn học Phương tây, từng trang từng trang, ngón tay sạch sẽ, thư sinh của anh đột nhiên dừng lại, rút ra thứ gì đ, anh cười nhìn Duy An, “Em viết thư tình hay lắm, nếu viết bằng tiếng Anh, sẽ càng lãng mạn hơn”.

Duy An xấu hổ, giơ tay giật lại lá thư. Màu tóc cô rất nhạt,. cũng có thể từ nhỏ đã thế rồi. Cô của Duy An luôn nói màu tóc cô rất nhạt, giống hệt như người mẹ đã mất.

Một Duy An như thế dưới ánh đèn, thật sự giống tiểu Annie.

Chương 7: Chúng Tôi Không Có Chuyện Gì Là Không Nói

Sự xuất hiện của Tống Thư Minh là một việc rất ngẫu nhiên, nhưng sự xuất hiện đó lại khiến việc lên thư viện của Duy An trở thành tất yếu.

Sân trường Đại học G rất lớn, rất nhiều nơi Duy An chưa từng đi qua, thư viện là nơi duy nhất mà cô thấy quen thuộc với mọi thứ, bao gồm cả vị lớp trưởng tài tử ngày nào cũng đứng ngâm thơ trước cửa, cuối cùng thì cô cũng biết anh ta tên là Trịnh CHí Ma, sinh viên năm thứ ba khoa Triết.

“Chắc thi nhân mà anh thích nhất là Từ Chí Ma nhỉ?”

“Không, đấy là nhà thơ mẹ anh thích nhất”.

Tiếng chuông đồng hồ lại điểm, đã năm giờ đúng, nữ sinh trong trường thích quàng những chiếc khăn đủ màu sắc vào mùa đông, nhìn cảnh tượng ấy rất ấm áp, rực rỡ.

Duy An vừa thi xong môn Nhập môn sơn dầu, cô lại đứng đợi người trước cửa thư viện, ba ngày gần đây Kiều Ngự không đến tìm cô, không biết đang làm gì, buổi tối nhắn tin cho anh, nhưng anh không trả lời.

Duy An nghĩ chắc anh cũng đang bận việc thi cử, vậy là tự giác không làm phiền anh nữa. Đứng một lúc, Trịnh Chí Ma mặc chiếc áo bông, chạy tới hỏi cô: “Em lại chờ bạn trai à?”

Duy An không biết có nên gật đầu hay không, nhớ tới Kiều Ngự lần trước ở căng tin, vậy là cô đành ừm một tiếng.

“À, em này, chẳng phải đã từng nói với em rồi hay sao, đây là cột đá “dộc thân”, em đứng đợi ở đây chẳng phải điểm báo tốt đẹp gì đâu”. Trịnh Chí Ma vô cùng chân thành khuyên cô.

Nhưng, cuộc sống thật kỳ lạ, mục đích của nó chính là chứng mình TRịnh CHí Ma đích thị là một tên một quạ đen.

Bởi vì năm phút sau, Duy An nhìn thấy Trình An Ni đi một đôi giày đi trên tuyết bằng lông, đang kéo tay Kiều Ngự đi tới.

Chiều muộn ngày đông luôn u ám, bầu trời xám xịt, chỉ có vài cây ngô đồng là vươn những cành khẳng khiu ra, vừa khéo tương phản với tâm trạng Duy An lúc này, chúng không ngừng phát triển hướng lên trên, còn cô lại như bị đánh cho hiện nguyên hình dạng.

Luôn có những thứ không thể khống chế được, ví dụ như sự sinh trưởng hưng vong của một cái cây, hay như tình cảm của con người. Những cành cây khẳng khiu ấy chỉ cần đợi mùa đông đi qua thôi, còn cô thì sao? Cô đã đợi bao nhiêu mùa hè rồi, nhưng hình như....người mà cô đợi luôn đi bên cạnh người khác.

Duy An nhìn thấy họ, đột nhiên có cảm giác nếu vẽ bức tranh trước mặt chắc sẽ là một màu tro xám, thân câu khô cằn, còn cả những bóng người dậm nhạt khác nhau, tất cả những thứ ấy khiến cô, dù được gói bọc kỹ càng trong chiếc áo phao lông vũ rồi mà vẫn thấy lạnh.

Tiếng cười của Trình An Ni lanh lảnh rõ ràng, cô ấy mặc một chiếc áo len dáng dài kiểu dáng thịnh hành nất hiện nay, phía trên đôi giày là đôi chân thon dài, có lẽ vì lạnh nên mặc quần tất khá dày, thân hình cô ấy đẹp, đi trên con đường lát đá, giống như ma nơ canh đằng sau ô cửa kính của những cửa hàng thời trang/

Còn Duy An thì sao? Cô không cao, mặc dù không béo, nhưng chỉ mặc quần áo hơi nhiều một chút là sẽ rất giống chim cánh cụt.

“Thật chẳng ra sao, đều tại anh gây sự với em, giờ khiến em phải xấu hổ!”. Trình An NI cười sảng khoái quay đầu mắng Kiều Ngự, kéo chàng trai sau lưng mình đến trước mặt Duy An. Duy An cúi đầu đang định quay người bỏ đi, nhưng bị Trình An NI chặn lại: “Đừng đi, chim cánh cụt, mình đã trách nhầm cậu được chưa hả?”

Cô ấy cũng học theo Kiều Ngự gọi cô là chim cánh cụt, đột nhiên cô cảm thấy ghét cách xưng hô này, cho dù là anh vẫn luôn gọi cô như thế.

Duy An nhìn nhìn Kiều Ngự, anh bối rối tránh mặt đi, chỉ nhìn Trình An NI, cô cảm thấy chẳng còn gì để nói nữa, dù sao sự thật cũng đã bày ra trước mắt, ba ngày hôm nay Kiều Ngự đột nhiên mất tích, có lẽ không phải là vì bận học hành thi cử, mà là vì anh và Trình An Ni đã làm lành với nhau.

Chuyện đơn giản như thế, cô còn muốn lừa mình dối người ư?

Trình An NI thấy không khí giữa ba người khá gượng gạo, vậy là vội vàng lên tiếng, khoác tay Duy An giải thích: “MÌnh xin lỗi, lần trước....thật xin lỗi, mình giận quá, cậu cũng biết tính mình thẳng thắn bộc trực mà, các cậu chỉ là bạn học thời trung học thôi, cậu là bạn cùng bàn của anh ấy, hai người chẳng có chuyện gì là không nói với nhau, vì vậy trong lúc tức giận anh ấy mới mang cậu ra làm lá chắn, mình không biết, thật xin lỗi!”.

Không chuyện gì là không nói, vì vậy mới dễ gạt.

Đôi mắt như mắt mèo của Trình An Ni nhìn chằm chằm Duy An, vẻ mặt chân thành giống như người phát ngôn của Kiều Ngự, thay anh nói lời cảm ơn tới người bạn thân “Không chuyện gì là không nói” gánh tội hộ.

Một vở kịch thật nực cười, Duy An nghe TRịnh Chí Ma vẫn đang dứng dưới gốc cây ngâm nga.

“Nhìn vào gương và hãy nói với mình

Đã đến lúc cần đứa con như thế”.

Cũng phải, họ xứng đôi như thế, độc nhất vô nhị. Nếu phải tìm người khác để thay thế vị trí của đối phương, chỉ e là phải tạo ra một bản sao khác.

Duy An chẳng qua chỉ là tấm bia đỡ đạn mà Kiều Ngự mang ra dùng trong lúc tức giận, với vài ba câu nói, anh ấy chỉ muốn chọc tức Trình An NI, muốn trả thù sự vô cớ gây sự của cô ấy mà thôi.

Mà, cột đá “độc thân” lại một lần nữa ứng nghiệm rồi, Duy An không thể nổi giận trước khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Trình An NI, đành miễn cưỡng cười cười, nói” Các cậu không cãi nhau nữa thì tốt rồi”

Trình An Ni đánh đùa cô một cái, đã xin lỗi rồi, giữa hai người lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trình An Ni cười rất vui vẻ, quay đầu nhìn Kiều Ngự nói: “Cũng tại em, em quên mất Duy An vốn không giỏi giải thích biện hộ, cô ấy đến tìm em mấy lần, lúc ấy em đang giận, nên không nghe cô ấy nói nên đã trách lầm cô ấy”. Nói xong nhìn Duy An hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”

Duy An nhìn đôi găng tay mà mình đã phải giặt mãi mới sạch: “Ừ”.

Trình An NI kéo Duy An, nói rằng nhất định phải để Kiều Ngự mời bạn học cũ ăn cơm một bữa, đương nhiên cô không muốn đi nên ra sức từ chối, nhưng An Ni ôm chặt cánh tay của cô không buông, suốt quá Trình ấy Kiều Ngự vẫn không lên tiếng.

Thực ra, Duy An rất muốn nghe anh nói điều gì đó, rõ ràng là anh đã hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không. Cũng chính anh đã tỏ rõ lập trường trước sự xuất hiện đột ngột của Tống Thư Minh, nhưng giờ anh ấy dường như lại muốn chối bỏ, tốt xấu gì cũng nói một câu chia tay, còn hơn phải nghe màn giải thích vừa rồi của Trình An Ni.

Nếu anh không lên tiếng, Duy An sẽ trở thành nhân vật A có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong câu chuyện.

Cuối cùng Kiều Ngự cũng không thể im lặng mãi, anh ngăn Trình An Ni, khẽ nói với cô ấy, “Đừng ồn nữa, ngoan, buổi tối Duy An còn phải học phụ đạo môn tiếng Anh, không có thời gian, chúng ta đi thôi”.

Trình An Ni vẫn nhìn Duy An, vừa đi vừa nói, “Tối đợi mình về hãy ngủ, hôm nay mình không về nhà, về ký túc bọn mình nói chuyện nhé”.

Tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra, lại quay về trước kia rồi.

Duy An gật đầu.

Cô đứng dưới cây ngô đồng, không có lá, những sinh viên đi qua trước mặt đều mặc rất dày để tránh rét, thậm chí có nữ sinh trốn trong lòng bạn trai vừa cười vừa gọi điện thoại đặt cơm.

Chương 8

Trong sách nói, mùa đông là mùa thích hợp để ôm nhau, từ hôm Kiều Ngự và Trình An NI cãi nhau tới nay, bốn mươi ba ngày, là thời gian cô và Kiều Ngự bên nhau.

Hoặc giả, cô cho rằng đó là thời gian cô và Kiều Ngự bên nhau.

Bốn mươi ba ngày qua đi, người bạn cũ không chuyện gì không nói là cô đây, chưa từng được anh nhìn dù chỉ một cái.

Tối đó, đúng giờ Duy An ngồi ở cầu thang thư viện học thuộc từ mới, Tống Thư Minh thỉnh thoảng lại nhắc cô phát âm, anh ngồi cạnh cô, từng cuốn từng cuốn sách giở ra đặt bên cạnh, thỉnh thoảng tìm thấy cuốn sách mà ngày trước Duy An đã nhét thư tình, bèn lấy ra đưa cho cô.

Trong thời gian này, về cơ bản Tống Thư Minh đã giúp cô tìm hết những lá thư tình nhét vào các cuốn sách ở tầng trên cùng của thư viện, xếp dưới chân, dài ngắn cũng được mười mấy lá thư.

Duy An học thuộc lòng từ mới học tới thất thần, đột nhiên vùi đầu vào cánh tay.

“Ạnnie?”

“Đừng gọi em là An Ni, em không thích cái tên này”. Lần đầu tiên Duy An nói như thế với Tống Thư Minh, không chút khách sáo.

Tống Thư Minh ngẩn ra, cười cười, giơ tay nâng đầu cô khỏi cánh tay, thấy cô đã khóc.

“Ai bắt nạt em?”, Giọng Tống Thư Minh rất dịu dàng, luôn điềm đạm, lại rất nghiêm túc. Duy An không thể nào coi anh là thầy giáo đứng trên bục giảng được, cho dù ngày nào cô cũng đến thư viện để học từ mới tiếng Anh với anh, nhưng....cô luôn có cảm giác anh không giống với những thầy giáo khác.

Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .